Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG


Phan_24

Bách Nhĩ mượn sơn động của người ta, thay quần áo da thú trên người, quấn lấy miếng da thú rộng rãi. Lâu lắm rồi y không mặc da thú như vậy, thật sự cảm thấy rất mất tự nhiên, vì thế y ngồi yên một chỗ, trước khi các á thú nghiên cứu xong, đồng thời giúp y vá lại quần áo, cũng không hề đứng lên một lần.

“Bách Nhĩ, vết rách trên lưng này rất giống bị dã thú cào, còn chỗ trên đùi này nữa, đây là vết máu à?” Đán Di cầm trên tay nhìn cả buổi, cuối cùng nhịn không được hỏi.

“Lúc gặp thú triều thì bị thương.” Bách Nhĩ đơn giản trả lời, dù cho vết thương đó xém nữa đã lấy mạng của y. Mặc dù ở trong thung lũng từng giặt bộ đồ da thú này, nhưng vẫn không giặt sạch được, nên còn lưu lại một ít dấu vết.

“Thú triều?” Các á thú đều giật mình nhìn qua, trong đó đặc biệt biểu hiện của Minh Hi là khoa trương nhất “Bách Nhĩ, để ta nhìn thử vết thương của ngươi… Các ngươi sao thoát ra khỏi thú triều được? Tất cả đều còn sống sao? Thật giỏi quá đi. Thấy bộ dáng các ngươi cũng không giống đói bụng đâu.” Y vừa nói, vừa muốn đi tới lật da thú của Bách Nhĩ ra.

Trong nháy mắt Bách Nhĩ lúng túng vô cùng, nhưng vì do chỗ ngồi, nhất thời không thể né được, lập tức bị xốc một nửa mảnh da thú lên, vết thương bị xé mất miếng thịt trên đùi lõm xuống đã tạm thời khép lại, tạo thành vết sẹo khó coi liền hiển lộ trước mắt mọi người. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc. Bách Nhĩ ho nhẹ một tiếng, lại kéo da thú trở về, đồng thời trao đổi ánh mắt với Cổ, hai người đổi vị trí cho nhau, để Cổ che trước Bách Nhĩ, không cho những người kia lại có cơ hội động tay động chân nữa.

“Bách Nhĩ, đau lắm phải không?” Một lát sau, Minh Hi từ lúc gặp vẫn luôn thích cười, mắt lại đỏ hoe đi. Y từng thấy các thú nhân bị thương, còn nặng hơn vết thương này, thế nhưng nhìn trên người á thú lại là lần đầu tiên. Y không thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn này, bởi vì bình thường thỉnh thoảng va chạm một cái, y đều sẽ đau đến ứa nước mắt, đòi Dực ôm mình, dỗ dành cả một buổi.

“Ưm, cũng bình thường.” Bách Nhĩ đối với á thú hở một cái liền đỏ mắt không khỏi dâng lên cảm giác vô lực. Y vốn rất sợ nước mắt của nữ nhân, mà á thú với khuôn mặt nam nhân lại lộ ra bộ dáng lã chã khóc, càng khiến y không thể chịu đựng được.

“Cho nên, Bách Nhĩ ngươi thật sự có thể bắt giết dã thú?” Một á thú trẻ tuổi vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên hỏi. Các thú nhân đổi muối còn có thể dẫn y theo, bị trọng thương như vậy lại làm như không có việc gì, ngoại trừ người thật sự có thể đi săn, còn ai có thể làm được chứ?

“A mạt vốn có thể mà, hôm nay người săn được ba con dã thú đó. A mạt còn có thể nối chân gãy lại cho Kỳ, giờ chân của Kỳ có thể đi lại được rồi, không bao giờ biến thành tàn phế hết.” Cổ vô cùng buồn bực, cảm thấy nói thế nào những người này cũng không nghe, còn tưởng nó gạt họ nữa.

Tuy không biết ba con là bao nhiêu, thế nhưng các á thú lại từ những lời này biết được hôm nay Bách Nhĩ săn được dã thú. Sự thật này làm cho bọn họ vừa vui mừng vừa hoài nghi, dù sao ngay cả các thú nhân cũng không có cách săn con mồi trong thú triều. Còn chuyện gãy chân… bọn họ cảm thấy muốn tiếp thu tin tức này là quá lớn, đầu óc không khỏi có chút xoay vòng. Nếu tất cả… đều là sự thật, như vậy… ngay cả á thú không quá rành chuyện cũng hiểu ý nghĩ này là gì.

“Bách Nhĩ, là thật sao? Ngươi thật sự có thể nối chân bị dã thú cắn gãy?” Hỏi ra những lời này lại không phải bất cứ á thú nào ở đây, mà là Dực trở về tìm bạn đời của mình. Vừa lúc gã nghe thấy Cổ nói, gã đã tận mắt nhìn thấy, đương nhiên biết Bách Nhĩ có thể săn bắn, nên đối với nội dung sau gã kinh hỉ nhiều hơn là hoài nghi.

“Nếu mới bị thương, khả năng nối lại nguyên trạng là rất lớn.” Từ lúc Dực đi tới ngoài động, Bách Nhĩ đã phát hiện, nên cũng không bất ngờ “Để lâu, xương liền lại, ta cũng không có cách.” Ngược lại không phải thật sự không có cách, chỉ là y chưa từng bẻ gãy xương dị dạng rồi nối lại, nên không muốn nói ra, để tránh hại người.

“Dực, sao ngươi lại về?” Nhìn thấy bạn đời, trên mặt Minh Hi lộ ra vui vẻ, nhào tới, hỏi không ngừng “Hôm nay Bách Nhĩ thật sự săn được dã thú à? Có phải Bách Nhĩ còn giỏi hơn thú nhân không?”

“Là thật.” Tuy rằng đang nói chính sự, Dực lại không hề phớt lờ với việc bạn đời ngắt lời như vậy, mà sau khi tự nhiên trả lời, gã liền chuyển đề tài trở lại “Nếu các ngươi có thể tới sớm hơn một chút thì tốt rồi.” Gã thở dài “Một chân của Bắc sau khi bị gãy… đáng tiếc đã bị cắn đứt rồi.” Bởi vì từng xảy ra chuyện chân bị hoại tử, cuối cùng mất mạng, nên từ đó các thú nhân bộ lạc Đại Sơn một khi bị gãy chân đều sẽ tự mình cắn đứt, cũng không ai dám giữ lại để nó tự lành. Nguyên nhân tuy khác với bộ lạc Hắc Hà, nhưng kết quả cũng giống nhau.

Sau khi từ miệng thú nhân của bộ lạc mình biết được lời Cổ nói là thật, ánh mắt các á thú nhìn Bách Nhĩ liền không giống nhau, có kính nể, mà nhiều hơn là phức tạp đến mức ngay cả họ cũng không hiểu cảm xúc này là gì. Bọn họ chỉ biết là, á thú với diện mạo không đẹp này không giống bọn họ. Y có con, y có thể săn thú, còn có thể nối chân gãy cho các thú nhân… Chuyện này đã không còn là vượt qua bọn họ chút xíu nữa rồi.

“Có rất nhiều ngoại thương, nếu xử lý tốt, thì có thể không tạo thành di chứng nghiêm trọng như vậy.” Bách Nhĩ suy nghĩ, cảm thấy người bộ lạc Đại Sơn dễ dàng tiếp nhận điều mới hơn người bộ lạc Hắc Hà, vì thế y quyết định nhắc nhở bọn họ mấy câu. Nói thật, y nhìn thấy các thú nhân vì không hiểu biết y dược mà tự dưng tàn tật, bỏ mạng, trong lòng cũng không dễ chịu gì, chỉ tiếc hiểu biết của y cũng có hạn, huống chi hoàn cảnh ở đây lại khác với kiếp trước. Nếu vì vậy mà bộ lạc Đại Sơn coi trọng thảo dược và phương diện chữa bệnh, chữa thương, thì xem như là một công đức đi.

“Ta sẽ nói với tộc y.” Nếu nói hôm qua thấy Bách Nhĩ dùng cung tên bắn chết dã thú, Dực chỉ là khiếp sợ, thì hôm nay Bách Nhĩ đứng ở cửa động bọn họ canh gác săn được ba con dã thú đã đủ để gã tâm phục khẩu phục rồi.

Khi nói chuyện, Đán Di đã vá xong quần áo của Bách Nhĩ, còn các á thú khác cũng hiểu rõ phải làm sao để may được bộ quần áo sát người tiện nghi thế này, trong lòng họ đều nóng vội muốn làm thử một bộ.

“Ngươi chờ ta một chút, chúng ta cùng trở về với ngươi.” Bách Nhĩ nhận quần áo từ Đán Di, nói với Dực, không đợi đối phương đáp ứng đã xoay người vào hang động phía trước thay quần áo.

Lúc này Dực mới nhớ mục đích mình quay trở về, gã liền vội vàng nói với Minh Hi “Ngươi vào trong đống xương tìm xem có cái xương vai dẹt nào mỏng mỏng, với xương đùi dài mang ra đây, sau đó làm như thế này…” Gã ngồi xổm trên mặt đất, khua tay múa chân mấy cái “Cột chúng lại, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tốt nhất các ngươi cùng nhau đi làm đi.”

Chờ Minh Hi nghe rõ, Bách Nhĩ đã đổi xong quần áo đi ra, đợi một hồi lâu, y mới hơi ngộ ra, mà cười hỏi Dực “Sao rồi, tìm được cách đào đất à?”

Dực cười hì hì, gật đầu nói “Là Bắc nghĩ ra đó. Hắn vốn muốn cùng đi đào đất, chỉ là không tiện lắm, sau đó nghe Mạc bảo không cần dùng móng vuốt, mà dùng thứ khác thay thế, một mình hắn ở đó suy nghĩ cả buổi mới nghĩ ra cách như vậy. Chúng ta thử một chút, quả đúng là nhanh hơn dùng móng vuốt, hơn nữa còn không làm thương móng vuốt, chỉ cần có sức lực là được. Vừa lúc, ngươi đi xem thử đi, Mạc cứ lải nhải nhắc tới ngươi mãi.”

63. Tộc vu Đại Sơn

Dã thú nơi này bởi vì hình thể khổng lồ, nên xương bả vai cũng rất rộng, nếu đục lỗ ở chuôi, cột thêm xương dài, có thể làm ra được một cái giống như xẻng. Xương thú gần đây bộ lạc Đại Sơn ăn xong đều chất vào đất trống trong sơn động, để tránh ném xuống trúng dã thú lại khiến chúng sôi trào thêm, cũng may là như thế, nếu không có nghĩ ra cách cũng vô dụng.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn nghĩ ra dùng móng vuốt khô cứng của dát dát thú làm tơi bùn đất lên cho dễ đào, rồi lại lấy bình gốm thật lâu không dùng tới múc nước, tưới xuống cho ướt bùn rồi lấy xẻng xúc nhanh qua hai bên đường hầm, xây thành vách tường đất thật dày theo đúng danh xứng với thực, để tránh bị dã thú chen chúc làm cho sụp xuống. Tóm lại ngươi một câu ta một câu, quả thật so với một mình Mạc đau đầu suy nghĩ tốt hơn nhiều. Chỉ là cứ như vậy, thịt nướng như lời hứa hẹn của Mạc liền không đủ. Cuối cùng Giác, người bạn thân nhất của Mạc, cùng với đám người Đồ lúc sau chạy tới cũng chia một phần của mình ra, dù sao thức ăn ngày hôm nay Bách nhĩ cũng đã săn rồi. So với ăn thịt nướng cũ, bọn họ ngược lại thích ăn thịt sống mới hơn.

Bộ lạc Đại Sơn có bảy tám trăm người, bởi vì chỉ ở trong động đào đất không có nguy hiểm, nên ai hoạt động được đều xuống dưới hỗ trợ. Sức của á thú và lão nhân yếu, lại không có công cụ, liền cố gắng không để ảnh hưởng tới động tác của các thú nhân mà dùng tay vốc nước làm ướt bùn, tuy tốc độ chậm, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì hết.

Nhìn thấy cảnh này, Bách Nhĩ cũng không tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, vì thế y chỉ cho Mạc vài cái, để bố trí trận pháp không đến mức chịu không nổi một kích. Nếu không, thật sự có thể tước mất hi vọng dồi dào và cũng là con đường sống cuối cùng của tộc nhân Đại Sơn. Mà chính y sau khi khôi phục được chút nội lực, liền đi săn thêm hai con thú. Có đủ cho bộ lạc Đại Sơn ăn hay không, y không biết, nhưng chí ít cũng không đói chết. Tiểu Cổ không chịu ngồi yên, sau khi nhìn y tròng thú xong, nó liền chạy tới tham gia đào hầm, xây tường đất.

Bách Nhĩ nhàm chán, đang định về luyện công, thì bị một lão thú nhân đột nhiên xông ra ngăn lại. Trong tay lão thú nhân đó cầm một cái gậy có đầu thú, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức có thể kẹp chết muỗi, Bách Nhĩ vừa thấy liền nghĩ tới tộc vu, y bất giác nhíu mày lại, nhưng vẫn nhẫn nại, bình tĩnh chờ đối phương nói rõ ý đồ của mình. Nói thật, nhờ vào vết xe đổ của tộc vu Hắc Hà, nên y đều có chút ác cảm với người liên quan tới chức tộc vu.

“Hài tử, đi theo ta.” Bất ngờ là biểu hiện của lão tộc vu này rất thân thiết, sau khi mở miệng cũng không có cảm giác u ám như tộc vu Hắc Hà.

Bách Nhĩ chỉ thoáng chần chừ một chút, sau đó quay đầu nói với đám Đồ một tiếng, rồi mới theo sau. Y ngược lại không lo lắng một lão nhân gần đất xa trời như vậy có thể làm gì mình, thế nhưng dù sao cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, y lại biểu hiện ra năng lực bắn chết dã thú của mình, phòng bị một chút cũng tốt.

Lão tộc vu run rẩy đi ở phía trước, sau khi nói câu kia cũng không quay đầu lại, chiếc gậy chống bằng xương đập lên mặt đất tạo thành từng tiếng lộp cộp nặng nề, giữa sơn động im lặng phảng phất như nện vào lòng người. Bách Nhĩ thong dong đi theo sau, còn nhàn nhã thuận tiện nghiên cứu một chút huyệt động kỳ dị này.

Mới đi được một lát, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân vội vàng, là Đồ chạy tới.

“Cốc vu trưởng, ta đi cùng Bách Nhĩ.” Chắc là giống như Bách Nhĩ, trong lòng có kiêng kị với người làm tộc vu này, cộng thêm Bách Nhĩ cũng là người kỳ lạ, các thú nhân đi cùng y đều có chút không yên lòng, thương lượng một chút, vẫn quyết định để Đồ đi cùng. Vô luận thế nào, có thú nhân đi cùng cũng sẽ tốt hơn.

Cốc tộc vu không có quay đầu, chỉ nâng bàn tay nhăn nhúm, gân xanh chằng chịt lên, xem như đồng ý.

Bách Nhĩ nhìn qua Đồ đang bước nhanh tới bên cạnh mình, y hơi bất ngờ.

“Mọi người sợ ngươi lại lạc đường.” Đồ đơn giản giải thích, ám chỉ hắn tới là do ý của mọi người, chứ không nói là do lo lắng thuyết pháp Bách Nhĩ bị yêu tà chiếm xác sẽ bị tộc vu Đại Sơn phát hiện, gây ra nhiều phiền toái.

Bách Nhĩ không nói gì, trong lòng lại có chút cảm động, y biết rõ bởi vì chính mình không hề che giấu, các thú nhân hẳn đã sớm nhận ra sự khác thường của y, mà họ không những không bài xích, sợ hãi, mà ngược lại lúc cần thiết sẽ nghĩ đến chuyện bảo vệ y.

Thực tế, từ ngày y nhập hồn vào thân thể của Bách Nhĩ cho tới bây giờ, hoàn cảnh quá tàn khốc căn bản không cho phép y có cơ hội che giấu một chút năng lực nào của mình, cho dù dùng hết sức cũng chỉ là gắng gượng giữ được tính mạng mà thôi, sao còn có thể lo lắng bị người ta xem là yêu nghiệt hay không. Mà hiện nay, y đã có đủ năng lực để chiến đấu với thú nhân, nên sẽ càng không để ý người ta nhìn mình như thế nào. Nhưng hành động bảo vệ của các thú nhân đồng hành vẫn khiến y cảm thấy vui mừng chút ít, điều này cho y biết bản thân mình quả thật đã được họ chấp nhận, mà không phải một người tự do, tồn tại bên ngoài mọi người.

Tới lối đi nửa sáng nửa tối trong sơn động, đi thẳng, đi lên trên, rồi quẹo vào, sau đó lại đi thẳng… Bách Nhĩ cảm thấy bọn họ càng đi càng lên cao, bởi vì phần lớn mọi người đều xuống dưới hỗ trợ, nên trên đường gần như không thấy ai. Thỉnh thoảng gặp một hai người, cũng đều là bán sống bán chết nằm tựa vào bên cạnh lối đi, một vài lão nhân ngây người ở cửa động nhìn xuyên qua ánh sáng, nghe thấy âm thanh, đôi mắt họ thoáng chuyển động, sau đó khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Trong phút chốc đó, Bách Nhĩ không hiểu sao trong lòng mình lại nảy sinh cảm giác như đang đi trong nhà giam, mà vài lão nhân kia chính là tù phạm đang chờ chết.

Loại cảm giác này khiến y rất không thoải mái, không khỏi mím chặt môi lại, âm thầm thề, về sau dù có thế nào đi nữa, y nhất định sẽ không quay lại nơi này.

“Bách Nhĩ, ngươi làm sao vậy?” Đồ chú ý sắc mặt thoải mái ban đầu của y dần trở nên nặng nề, hắn nhịn không được hỏi. Bách Nhĩ lắc đầu, thấp giọng đáp “Không sao, chỉ là cảm thấy nơi này…” Khiến người ta không thở nổi. Những lời sau dĩ nhiên y sẽ không nói ra, y tin thú nhân sẽ không biết cái gì gọi là nhà giam, lại càng không hiểu cảm giác mất đi tự do trong lao tù. Mà y cũng hi vọng thế giới thú nhân này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hai chữ như vậy “… Hi vọng thú triều sớm qua.” Cuối cùng y nói một câu như thế. Đến nơi này lâu như vậy, y còn chưa có cơ hội xem qua đại lục này đâu, chờ thú triều qua, bọn họ sẽ xây dựng bộ lạc mới, nói vậy thì khi đó muốn đi đâu cũng được.

“Sẽ qua thôi.” Hiếm khi nhìn thấy cảm xúc của y giảm sút như vậy, điều này khiến Đồ không khỏi nhớ tới cái đêm hôm ấy ở trong thung lũng, bộ dáng y ngồi dưới gốc cây, ngước nhìn bầu trời, trong lòng hắn khẽ dao động, cố gắng khắc chế mới không vươn tay ra an ủi đối phương.

“Đương nhiên rồi.” Bách Nhĩ mỉm cười, thầm nghĩ có thể nhanh chóng qua thì tốt rồi, nếu không thể, vậy chính y cũng sẽ không ngồi chờ chết, y nhất định sẽ mang mọi người trong sơn động dời tới thung lũng kia.

Đồ thấy khóe môi y cuối cùng hiện lên tươi cười hàng ngày, trong lòng hắn liền thả lỏng đi rất nhiều, lại không khỏi có chút ngây ngẩn, hắn nghĩ, rõ ràng người này xấu như vậy, tại sao khi cười lên lại đẹp đến mức người xem cũng luyến tiếc rời mắt đi?

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bách Nhĩ nhướn mày, có chút buồn cười nhìn lại “Còn gì muốn nói à?” Y thật sự không nghĩ tới cái gì khác, bởi vì khuôn mặt này quả thật không thể hấp dẫn được thú nhân nơi đây. Mùa tuyết rơi qua, lúc tắm ở giữa sông y cũng từng nhìn thử gương mặt của cơ thể này, ngược lại không xấu như y tưởng tượng, tuy là kém hơn kiếp trước, nhưng vẫn rất anh tuấn, mạnh mẽ, chỉ là gần giống thú nhân, cộng thêm vết sẹo trên mặt kia vô cùng rõ rệt, với á thú lấy xinh đẹp, mảnh mai làm hình tượng chính, không khỏi quá đột ngột rồi. Giống như một nữ nhân có khuôn mặt thô kệch của nam nhân, dù có anh tuấn đến mấy cũng sẽ rất dọa người. Đối với việc bộ dáng lớn lên ra sao, y cũng không quá để ý, bởi vì bên trong chính là y, dù bề ngoài như thế nào, y tin rằng người khác có thể nhìn thấy cũng chỉ là y mà thôi, chứ không phải vì bề ngoài thô kệch hay mềm mại mà có sự khác biệt. Có điều dù sao như vậy cũng sẽ giảm bớt không ít phiền toái, chí ít y cũng không cần đau đầu ứng phó với chuyện thú nhân theo đuổi.

“Sao ngươi cười lên lại đẹp như vậy?” Nghe thấy câu hỏi của y, Đồ theo phản xạ đáp lại một câu, chờ câu nói ra khỏi miệng mới nhận ra mình đã nói cái gì, hai tai hắn không khỏi nóng lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía trước, làm như không có việc gì.

Đây là đang khen hay đang chọc y vậy? Bách Nhĩ sửng sốt một lát, rồi bật cười, cũng không có tức giận, bởi vì ngoại trừ khen ngợi, y cũng không cảm thấy khi đối phương nói ra lời này lại có tâm tư gì không tốt.

“Chỉ cần trong lòng mang thiện chí, mỗi người cười lên đều có thể trông rất đẹp.” Nghĩ một lát, y giải thích như thế và cũng thật sự cho là như vậy. Dù cho ngoại hình xấu xí, chỉ cần trong lòng vô tư vô lự, thì cười rộ lên đều sẽ khiến người ta cảm thấy thoái mái.

Trong lòng mang thiện chí… Đồ âm thầm suy nghĩ một hồi lâu, vẫn cái hiểu cái không. Ngược lại Cốc vu luôn đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập trí tuệ nhìn Bách Nhĩ, mang theo ý cười thản nhiên cùng tán thưởng.

“Đến rồi, vào đi.” Cốc đứng bên ngoài một cửa động, nói.

Bách Nhĩ chú ý tới cửa động tự nhiên chỉ rộng vài thước, cao tới bả vai mình, ánh sáng từ đó chiếu vào, khiến nơi này sáng sủa hơn chỗ mới đi qua nhiều. Y theo bản năng quay đầu nhìn, thoáng nhìn qua liền thấy rừng rậm vẫn còn đọng tuyết, những ngọn núi xa xa nhấp nhô kéo dài, cùng với con sông như chiếc vòng ngọc. Không khí trong lành từ cửa động tràn vào, khiến y cảm thấy thoải mái, cũng không còn cảm giác khó chịu ứ đọng như trước nữa.

“Từ chỗ này có thể nhìn thấy làm thế nào chúng ta tới đây được.” Y nhỏ giọng nói một câu với Đồ, sau đó liền bước vào trong gian động của Cốc.

Đồ đi tới vị trí đó, cũng nhìn ra ngoài, đôi lông mày rậm không khỏi nhíu lại. Đúng như lời Bách Nhĩ nói, có lẽ lúc bọn họ tới, Cốc hoặc người bộ lạc Đại Sơn đã thấy được, hai bè trúc từ con sông sáng loáng đó trượt xuống, tin rằng chỉ cần không phải là kẻ mù đều có thể nhìn thấy, huống chi những người này buồn chán đến phát hoảng ở trong sơn động, chỉ e phần lớn thời gian họ đều đứng ở đây nhìn ra bên ngoài.

Có điều kể cả họ có biết thì sao chứ? Hắn gãi đầu, tuy nghĩ như thế, nhưng vẫn có chút khó chịu, bởi vì hắn nhớ tới Viêm từng hỏi, họn họ làm sao xuyên qua thú triều mà tới đây được. Nếu người bộ lạc Đại Sơn đã biết bọn họ theo đường thủy tới đây, như vậy chờ thú triều qua, có phải cũng sẽ nghĩ cách xuôi dòng mà đi, sau đó phát hiện ra địa phương họ tìm được trước không?

Hắn đang ở bên cạnh phiền não, thì Bách Nhĩ đã ném vấn đề này ra sau đầu rồi, y đang đứng trong động của Cốc vu đánh giá, sau đó nhanh chóng đoán ra chỗ này không phải nơi ở của Cốc vu, bởi vì bên trong chỉ đặt mấy đồ vật lộn xộn, cùng thảm da thú, đá phẳng ngay cả một người cũng không nằm được.

Đủ loại xương cốt, đá xanh, đá đỏ, các loài côn trùng, thực vật được phơi khô… Mùi thảo dược nồng đậm tràn ngập trong không gian không quá lớn này, khiến Bách Nhĩ đột nhiên cảm thấy có chút thân thiết, còn có một chút vui sướng không rõ.

“Ngươi lại đây xem này.” Tiến vào nơi đây, Cốc vu nhất thời như trở lại tuổi hai mươi, trong mắt ông sáng lên cảm xúc mạnh mẽ và say mê. Ông cầm xác một con vật nhỏ kỳ lạ lên “Đây là loài bò sát, thú nhân của chúng ta trúng nọc độc của nhuyễn cốt thú, lúc nằm chờ chết bị con vật này chui vào bụng, sau đó liền khỏe lại. Có điều loài bò sát này không dễ tìm, phải tới thời điểm nóng nhất của mùa mưa mới xuất hiện. Còn đây nữa, dây leo quỷ thủ, ta phơi khô nó…”

Bách Nhĩ biết dây leo quỷ thủ, lúc mùa mưa vừa tới, y xém nữa đã chết trong tay nó, thế nên y có ấn tượng rất sâu sắc với loài thực vật xuất quỷ nhập thần, còn giảo hoạt hơn cả động vật này.

“Dây leo quỷ thủ có thể làm gì?” Đối với chuyện tộc vu Đại Sơn từ lâu đã bắt đầu thu thập dược liệu khiến y hơi bất ngờ, không khỏi hoài nghi thật ra tộc vu bộ lạc Hắc Hà cũng biết những thứ này.

64. Là nhân sâm phải không?

“Trồng.” Cốc vu thần bí cười.

“Trồng?” Bách Nhĩ ngạc nhiên, dây leo quỷ thủ đã khô héo sao có thể trồng? Mà trồng lên để làm gì? Quan trọng chính là y nghe thấy một chữ “trồng”, chẳng lẽ bộ lạc Đại Sơn hiểu về gieo trồng sao? Vậy sao bộ lạc Hắc Hà lại không biết?

“Nghiền nó thành bột phấn, rắc vào khe núi, nó sẽ mọc lên.” Có thể là do nói tới am hiểu của mình, Cốc vu dường như rất hào hứng “Bên trong khe núi của bộ lạc chúng ta không có bao nhiêu đất, lại không được ánh sáng mặt trời chiếu tới, nên dây leo quỷ thủ không thể phát triển như trong rừng được, chỉ có thể mọc ra một cây mảnh mai. Nó có thể ăn thịt thối rữa. Có thú nhân có miệng vết thương vẫn không lành được, còn bốc mùi, sinh trùng, chảy ra máu loãng màu đỏ đỏ vàng vàng, ta liền đặt nó trên miệng vết thương, để nó ăn, sau đó miệng vết thương sẽ lành lại.” Nói tới đây, ông đột nhiên mất tinh thần “Thế nhưng, không tốt là nó sẽ để lại mầm trong miệng vết thương, từ trong cơ thể mọc ra, đào khoét khắp người, thú nhân dùng nó trị thương vẫn sẽ chết.”

Bách Nhĩ không khỏi rùng mình, y không thể tưởng tượng nổi loại tình cảnh này.

“Vậy sao ông còn muốn trồng nó?” Hơn nữa cách dùng này rất kỳ quái, không biết thiên tài nào lại nghĩ ra được.

Cốc vu gãi cái đầu trọc đã rụng gần hết tóc, bộ râu rối bời rung rung, có chút ngượng ngùng nói “Nó dùng thật sự rất tốt, ta không nỡ bỏ, định xem có cách gì hay để nó xử lý thịt thối, cũng không ăn sâu vào trong miệng vết thương không.” Sau đó, ông đột nhiên ngóng trông nhìn Bách Nhĩ, ý tứ không cần nói cũng biết.

Bách Nhĩ xấu hổ, y mới đến nơi này không bao lâu, ngay cả một vài loài thực vật thông thường còn không biết hết, sao có thể tìm ra biện pháp nào.

“Dây quỷ thủ sợ lửa. Chỉ cần dùng lửa đốt, chỗ đó sẽ không mọc lên loại dây leo này nữa.” Không biết Đồ theo vào lúc nào, đột nhiên chen vào một câu, khiến Cốc vu cùng Bách Nhĩ đồng thời nhìn về phía hắn, hắn lúng túng một chút, rồi giải thích “Trước kia xung quanh bộ lạc có rất nhiều dây quỷ thủ, phạt thế nào cũng không hết, ta không kiên nhẫn liền ném thẳng cây đuốc vào…” Ai ngờ dây quỷ thủ xanh biếc đó lại có thể bị lửa thiêu, chỉ một cây đuốc liền tiêu diệt được hết chỗ dây quỷ thủ có thể giương nanh múa vuốt trên đại lục này, thật sự có một loại cảm giác không biết nói gì mới tốt đây.

Cho nên đôi khi nôn nóng cũng không phải đều sẽ làm hỏng chuyện. Bách Nhĩ cho ra kết luận như vậy.

“Nếu sau khi ta để nó ăn sạch miệng vết thương, sau đó dùng lửa đốt ở miệng vết thương một chút… có phải là có thể dùng được không?” Cốc vu nghe đến đó, có chút không xác định hỏi, trong ngữ khí hưng phấn lộ ra thấp thỏm. Dù sao nếu cái này không thực hiện được, như vậy lại khiến một thú nhân chịu đủ tra tấn trước khi chết rồi.

Không ai có thể trả lời vấn đề này. Bách Nhĩ hạ mi suy nghĩ một lát, sau đó đề nghị “Thật ra có thể trực tiếp dùng dao… Dùng móng thú cạo sạch miệng vết thương thối rữa, cho tới khi thấy máu thịt mới rồi ngưng lại.” Đây là cách xử lý miệng vết thương mưng mủ, thối rữa của đại phu trong quân đội. Dừng một lát, y bồi thêm một câu “Có điều như vậy sẽ đau lắm, nếu có thể tìm được thuốc làm tê… Đúng rồi, nọc độc của đại đỗ thú có thể dùng không?” Một câu cuối cùng là y hỏi Đồ. Y nhớ các thú nhân từng nói, người bị trúng nọc độc của đại đỗ thú sẽ không có sức lực, nhưng không mất mạng.

Đồ sửng sốt một lát, sau đó gật đầu “Nếu bị trúng nọc độc của đại đỗ thú, người sẽ yếu đi, mất cảm giác, nhưng qua một thời gian sẽ khỏe lại.” Chỉ tiếc lúc đi săn, có rất ít thú nhân có thể may mắn chịu đựng qua thời gian đó.

Tuy cách Bách Nhĩ nói hơi phiền toái, thế nhưng an toàn hơn. Cốc vu nghe thấy, hai mắt liền tỏa sáng, hận không thể lập tức thử xem. Có điều hiện tại vừa không có nọc độc của đại đỗ thú, vừa không có thú nhân có miệng vết thương như vậy để ông trị liệu, nên ông chỉ đành áp chế kích động trong lòng, im lặng ghi nhớ cách làm này, đồng thời lần nữa nhắc nhở mình, qua thú triều phải nhớ bảo bọn Viêm giúp ông lấy nọc độc của đại đỗ thú.

“Bách Nhĩ, ngươi lại đến xem này…” Hiếm khi gặp được một người có thể đàm luận chữa bệnh, trị thương như thế nào với mình, Cốc vu không khỏi có chút hớn hở, vừa kêu vừa muốn đưa tay qua túm lấy y.

Bách Nhĩ nảy sinh chút tôn kính với tộc vu say mê y dược này, nhìn thấy động tác của ông, y cũng không muốn tránh, lại không ngờ Đồ lách mình tới chắn trước mặt y.

“Bách Nhĩ là á thú đấy.” Trong giọng nói trầm thấp của Đồ mang theo ý cảnh cáo. Ý tứ là, mặc kệ thân phận của ông là gì, tuổi tác lớn thế nào, cũng đều là thú nhân, tuyệt đối không được phép động chân động tay với Bách Nhĩ.

Cốc vu đầu tiên là sửng sốt, sau đó sờ cái đầu trọc lóc của mình, cười hì hì, không hề nổi giận, mà còn giải thích “Tại không có ai tình nguyện đàm luận cây cỏ, côn trùng với ta, ta rất vui, về sau sẽ không, về sau sẽ không…”

Bách Nhĩ bất đắc dĩ, ở phía sau vỗ nhẹ lên vai Đồ, ý bảo hắn tránh ra.

“Không sao, đừng quá gò bó.” Ngay cả việc kề vai sát cánh với thú nhân trẻ tuổi y còn không để ý, sao lại có thể để ý đụng chạm của một lão nhân chứ. Huống chi phòng tuyến giữa thú nhân cùng á thú nơi này cũng không có nghiêm ngặt như vậy, không phải trước mặt mọi người Đồ còn từng ôm Na Nông, người chưa phải là bạn đời của hắn sao? Hơn nữa các thú nhân khác cũng không thấy để ý gì nhiều, sau đó lại xem như bình thường mà tiếp tục theo đuổi Na Nông.

Nghe thấy lời của Cốc y, sắc mặt lạnh lùng của Đồ dịu đi, hơi xích người qua, nhưng vẫn bán che trước mặt Bách Nhĩ, để tùy thời bảo hộ. Chỉ là không biết nếu hắn nghe thấy suy nghĩ trong lòng Bách Nhĩ, thì sẽ có cảm tưởng gì đây?

“Bách Nhĩ, ngươi xem này, cái này có thể làm cho á thú sinh con dễ dàng hơn, á thú bộ lạc chúng ta đã dùng qua rồi đấy.” Cốc y như hiến vật quý mà cầm một gốc cây dài có rất nhiều rễ nhăn nhúm giống cây củ cải lên, cách thật xa vẫn có thể ngửi thấy mùi ngọt đắng từ mặt trên của nó.

Trong lòng Bách Nhĩ khẽ động, đưa tay nhận lấy, đặt lên mũi ngửi thử, nhìn thế nào cũng cảm thấy nó giống nhân sâm kiếp trước, ngoại trừ cái đầu to đến kinh người. Nhân sâm có tác dụng ngăn ngừa lão hóa, duy trì tuổi thanh xuân, hộ mệnh cường thân, nữ nhân nhà phú quý khi sinh con ít nhiều cũng chuẩn bị một chút, để ngừa ngộ nhỡ, hình như… quả thật có chút tác dụng với việc sinh đẻ, tuy tác dụng của nó không chỉ có như thế.

“Cái này là ta nhìn thấy một con thú khó sinh sau khi ăn nó liền nhanh chóng sinh ra thú con, nên tìm về một ít. Bộ lạc Hắc Hà các ngươi khẳng định không biết tác dụng của nó tốt như vậy đâu.” Cốc y đắc ý nói, còn tỏ ra hào phóng “Ngươi mang về một chút đi, sau này sinh con lấy ra mà dùng.”

Sinh con… Bách Nhĩ vốn đang chuyên tâm lật qua lật lại bộ rễ này nhất thời cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên vô cùng cổ quái.

Mà cứng đờ như y còn có Đồ. Tựa hồ mãi tới lúc này hắn mới chính thức ý thức được Bách Nhĩ là một á thú, y sẽ kết bạn đời với thú nhân, sẽ sinh hài tử. Không… không đúng. Hắn chợt nhớ, thật ra Bách Nhĩ đã có bạn đời từ lâu rồi, y còn từng mang thai nữa. Trong phút chốc, ánh mắt của hắn tối đi, trong lồng ngực sôi trào lên một cảm xúc chính hắn cũng không rõ, hắn chỉ biết nếu thú nhân tên Viễn kia còn sống, chỉ e hắn sẽ không khống chế được mình mà giết chết gã. Bởi vì thú nhân kia vào thời điểm nguy hiểm không quan tâm tới bạn đời của mình mà chạy đi cứu á thú khác, bởi vì thú nhân kia không xứng làm bạn đời của Bách Nhĩ… bởi vì thú nhân kia từng ôm Bách Nhĩ. Nếu lúc này Đồ nghiêm túc xem kỹ lòng mình, hắn nhất định sẽ nhận ra điều cuối cùng mới là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn động tâm sát khí, chỉ tiếc thú nhân còn ngây thơ trong tình cảm khiến hắn bỏ lỡ một lần phát hiện tâm ý chân chính của mình.

Sinh con quả thật không phải là một đề tài hay. Bách Nhĩ cảm thấy thú nhân bên cạnh truyền tới sóng cảm xúc kỳ lạ, cuối cùng y lấy lại tinh thần, nhanh chóng chuyển đề tài.

“Ta có thể nếm thử một chút không?” Y hỏi Cốc y. Sinh ra trong thế gia quyền quý, đối với thuốc bổ trân quý như nhân sâm y cũng biết chút ít.

Vừa nghe y nói, dù là Đồ với tâm trạng cáu kỉnh hay là Cốc vu đang chờ phản ứng ngạc nhiên, kính nể của đối phương đều giật nảy mình, không hẹn mà cùng đưa tay ra cướp lại đồ trong tay y, cuối cùng do lợi thế tuổi trẻ, tốc độ nhanh hơn, nên Đồ cướp được trước.

“Đây là thứ để ăn khi sinh con, sao có thể ăn bậy được.” Đồ khẩn trương đến mức lông mày đều dựng hết lên, tay nắm chặt thứ đó, giấu ra sau lưng, sợ Bách Nhĩ nhào tới cướp lại.

“Đúng vậy, đúng vậy. Ăn lúc sinh con mới có tác dụng, hiện tại ngươi đâu có hài tử…” Cốc vu gật đầu lia lịa, nói đến đây, mắt ông nhìn xuống bụng Bách Nhĩ, có chút không xác định bổ sung một câu “Lỡ có con mà chưa tới lúc sinh, ngươi ăn cái này cũng không phải chuyện xấu.”

Đồ vốn đang vui mừng vì Cốc vu có chung ý kiến với mình, nhưng khi nghe tới câu cuối mặt hắn liền biến sắc, mà nổi giận nói “Bách Nhĩ không có con. Sao Bách Nhĩ có thể mang thai được chứ.”

“Không có thì thôi, ngươi hung dữ thế làm gì?” Cốc y bị hắn quát, có chút oan ức mà bĩu môi nhỏ giọng nói “Nếu không mang thai thì không thể ăn bậy thuốc dành cho á thú sinh sản được.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .